Nằm ẩn mình giữa núi rừng của miền Thượng Lào và dòng Mekong hùng vĩ, Luang Prabang (Luang) chào đón du khách phương xa bằng sự mát lành và duyên dáng. Quãng đường từ Hà Nội đến thành phố di sản của Lào dài gần 900 km, trong đó 700 km là đường đèo.
Đọc thêm:
Bến xe Luang nằm ở ngoại vi thành phố. Chúng tôi bắt một chiếc xe tuk tuk đi vào trung tâm, đến khách sạn đã đặt trước trên con phố Kingkitsarath nằm giữa núi Phousi và con sông Nam Khan. Mở cửa sổ, một luồng gió mát lạnh từ sông thổi vào làm dịu hẳn cái oi nồng của những ngày đầu hè. Một đêm ngon giấc trên đất Luang nhẹ nhàng đến như chính sự tĩnh mịch của vùng đất này.
Khung cảnh mặt trời mọc qua cửa sổ khách sạn thu vào mắt tôi là rặng núi xa xăm thoắt hiện thoắt ẩn dưới đám mây rừng. Ngôi nhà kết hợp kiến trúc Pháp và truyền thống của người Lào ẩn mình dưới bóng dừa đẹp đến nao lòng.
Chúng tôi cũng được lễ tân khách sạn giới thiệu về hoạt động hành khất của các nhà sư vào khoảng 5-6h sáng trên những tuyến phố trung tâm. Sáng đó, do mải mê ngắm hoàng hôn hôm trước mà chúng tôi đã bỏ lỡ, ngày tiếp theo chúng tôi nhất định phải tham gia hoạt động thú vị này.
Ngắm đã mắt rồi, chúng tôi phải kiếm ngay cái gì để bỏ bụng. Lựa chọn tốt nhất đó chính là chợ Luang. Chợ tọa lạc phía trái của Cung điện Hoàng gia nay là Bảo tàng Quốc gia Luang Prabang. Ngôi chợ nhộn nhịp bày bán rất nhiều đồ ăn của Lào như: gà nướng, thịt lợn nướng, các món ăn từ măng và có cả những món bún khá giống với Việt Nam.
Ở phía trung tâm chợ, có một quán bún rất đông khách, chủ yếu là người bản địa. Chúng tôi được hai cô chú người Lào giới thiệu món bún nước cốt dừa ăn kèm với thịt lợn và các loại rau thơm. Nói chuyện thì được biết cô chú hiện là bác sĩ ở Bệnh viện Luang và là cựu sinh viên của trường Đại học Y Thái Bình những năm 90. Cuộc nói chuyện diễn ra bằng tiếng Việt khiến chúng tôi thấy gần gũi như đang ở Việt Nam vậy.
Tham khảo thêm: http://kinhnghiemdulichnhatrang.info
Dọc lối đi chính, những loại hoa quả nhiệt đới như dưa hấu, xoài, dứa được bày bán rất nhiều. Chúng tôi được biết, tại chợ này, tiểu thương không hề nói thách. Những người bán hàng luôn thường trực trên môi nụ cười tươi rói và vui vẻ đáp lại rất câu hỏi: “How much?” của du khách bằng “Sa bai dee” (xin chào), “Khop chai” (cám ơn).
Lượn một vòng quanh chợ, chúng tôi ai nấy đều no căng bụng với những món ăn của đậm hương vị của xứ sở triệu voi. Bữa sáng như vậy là quá đủ, đủ để khám phá thành phố di sản xinh đẹp này.
Chỉ cần đi hết chợ là chúng tôi đã đặt chân tới Cung điện Hoàng gia, nay được mở cửa cho khách du lịch tham quan để hiểu rõ hơn về triều đại phong kiến cận và hiện đại của dân tộc Lào. Từ thế kỷ thứ 14 đến năm 1946, Luang Prabang là kinh đô của Vương quốc tên Lang Xan và trước khi trở thành cố đô vào năm 1975, đây vẫn là trung tâm của Vương quốc Lào.
Thành phố bé nhỏ nằm ở ngã ba sông Mekong và sông Nam Khan là nơi có mật độ chùa trên đầu người cao nhất thế giới với tỷ lệ dân số theo đạo Phật lên tới 98%. Nếu như đứng trên đỉnh Phousi, phóng tầm mắt ra bốn phía, đâu đâu cũng thấy những ngôi chùa với tháp nhọn vươn lên mạnh mẽ, đặc trưng của Phật giáo tại Lào.
Đọc tiếp http://cacdiadiemdulichsapa.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét